Archive for Tháng Năm, 2012

[Lạc tuyết thành bạch] Chương 2

Lạc tuyết thành bạch

Tác giả: Tử Thố (Bunny)

Dịch giả: QT đại ca

Editor : Tiểu Mân Nhi

https://i0.wp.com/img337.imageshack.us/img337/7007/lactuyet05.jpg

Chương 2

Tuyết Cầu ôm phẫn hận trong lòng trở lại đỉnh núi, kết quả gặp phải một chuyện nhượng tâm trạng tốt hơn hẳn. Chờ ở cửa động chính là hai con cẩu hùng ngu dốt hôm qua, đang cúi người hướng về phía nó xin lỗi.

“Hồ đại tiên, tối qua là ta không đúng, hôm nay huynh đệ chúng ta đặc biệt hướng ngài xin chịu tội.”

Tuyết Cầu liếc mắt khinh thường, khẽ “Hừ” một tiếng.

Hùng lão đại và Hùng lão nhị cùng đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, cười đến nịnh nọt.

Hùng lão nhị tiến lên nói: “Đại tiên a, huynh đệ chúng ta thật sự rất muốn lưu lại đây, chúng ta từ tận đáy lòng chính là muôn vàn yêu mến Tễ Tuyết Sơn! Nếu không thì cho phép chúng ta bái ngài làm sư phụ, thay ngài thu xếp tất cả mọi việc trong động ngoài động, đem lão nhân gia ngài chăm sóc hầu hạ thật cẩn thận, để ngài có thể chuyên tâm tu luyện, mau chóng đắc đạo nha!”

Tuyết Cầu vừa nghe cư nhiên có người muốn bái mình làm sư phụ, không khỏi nhìn trân trân hai con cẩu hùng —— chung quy, ở tuổi này có thể thu nhận hai đồ nhi, chính là sự kiện cực đại vẻ vang, rất đáng tự hào.

Lão Nhị xem chừng tâm ý Tuyết Cầu đã có phần lung lạc, được thế tiếp tục kiên trì tấn công, “Tối hôm qua, ngài đem hai huynh đệ chúng ta đánh cho tơi bời tan tác, sợ đến chết khiếp, chúng ta sau khi trở về tự kiểm điểm thật lâu, quả đã quá lỗ mãng, quá khinh xuất, lại không hề có thực lực, hết lần này đến lần khác liên tiếp quấy rầy lão nhân gia ngài, chính là ngu xuẩn vô đối! Hôm nay, chúng ta quyết định bái ngài làm sư phụ, thỉnh giáo phép thuật cao siêu, rèn luyện tài nghệ mạnh mẽ, học hỏi khí chất cao nhã thanh quý, đức hạnh lãnh ngạo của ngài…”

Hai con cẩu hùng này tuy có chút xấu tính, nhưng vẫn còn vài điểm đáng yêu nha! Tuyết Cầu mím môi nghĩ nghĩ, suy xét cẩn thận.

Biết Tuyết Cầu đã lung lay, Hùng lão đại cười tủm tỉm nói tiếp: “Hồ đại tiên, với tài trí cùng khả năng của ngài, rất nhanh sẽ tu thành chánh quả, đứng vào hàng ngũ thần tiên, đến khi ngài lên thiên đình, Tễ Tuyết Sơn lưu lại cho hai đồ nhi trông coi chăm sóc cũng tốt a! Khi rảnh rỗi có thể trở về ngồi một chút, uống chén trà ôn lại kỉ niệm xưa.”

Những lời này là đem từ tâm khảm Tuyết Cầu ra mà nói rồi! Không phải chính mình thích nhất được nghe nó sao?! (*) (nguyên văn là “mã thí”, tục gọi “ngựa đánh rắm” ==” ta cũng không hiểu sao lại thành ra như vậy, nhưng mà có lẽ hiểu ý thì giống như trên)

Tuyết Cầu lập tức quyết định sẽ cho hai tên ngu đần kia nhập môn. Bất quá, cũng có một điều kiện —— đem cái tên A Lạc đáng ghét dưới chân núi kia đuổi đi trước!

Đuổi thì đuổi, chẳng phải hắn chỉ là một tên thư sinh ngốc ngếch, trói gà không chặt thôi sao?

Vì thế, sư phụ Cẩu Hùng đã ban lệnh, ra nhiệm vụ đầu tiên.

Hôm sau, vừa tảng sáng, đã thấy Cẩu Hùng mệt mỏi trở về. Một mặt vội vã chạy ào vào sơn động của Tuyết Cầu, một mặt dáo dác quay đầu nhìn xung quanh.

“Đuổi đi chưa?” Tuyết Cầu cấp bách hỏi.

“Không! Vẫn còn!” Hùng lão đại thở phào một cái, đặt mông ngồi bệt xuống đất, hỏi Tuyết Cầu, “Sư phụ, không thể giao cho chúng ta nhiệm vụ nhập môn khác đơn giản hơn một chút sao?”

Lão Nhị cũng tâm tàn lực kiệt, liên tục gật đầu, cứ chốc chốc lại hướng cửa động nhìn quanh quất.

“Các ngươi nhìn cái gì?” Tuyết Cầu nhịn không được đưa mắt nhìn theo…

Ngoài động, A Lạc một tay cầm quyển sách, một tay cầm bút lông, bên hông treo một cái bình, vẻ mặt hưng phấn xông tới. “Hùng đại ca, Hùng nhị ca, vấn đề của ta còn chưa có hỏi xong! Các ngươi đối với cách nói so sánh loài gấu chó ngu dốt có nhận xét gì?”

“Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi có để cho ta yên không?!” Tuyết Cầu tức giận chỉ vào hắn, hận không thể một cước đem hắn đá xuống núi!

A Lạc trông thấy Tuyết Cầu, hai mắt sáng lên. “Không, bản khảo sát toàn bộ chỉ mới bắt đầu thôi mà! Ta xem hôm nay thời tiết sáng sủa trong lành, ngàn dặm không mây, chi bằng ta và ngươi dắt tay nhau đi dạo, vừa luận đàm thưởng trà vừa câu cá, như thế nào?”

“Câu cái đầu con mẹ nhà ngươi!” Tuyết Cầu thô bạo cự tuyệt lời mời của A Lạc, xoay người vào động. A Lạc nghĩ muốn đuổi theo, lại bị Tuyết Cầu hung hăng quát lớn: “Đứng lại! Đây là nhà ta! Ngươi có biết phép tắc không? Ta không cho ngươi vào chính là ngươi tuyệt đối không thể vào!”

A Lạc dùng cán bút gãi gãi đầu, mỉm cười xấu hổ, đành phải đứng yên tại chỗ nhìn ba con yêu quái trong động. Không thể phỏng vấn, khả dĩ quan sát cũng tốt! Cùng lắm viết nhật ký theo dõi được rồi!

Hùng lão đại lia đôi mắt gian tà đảo qua một vòng, từ trong ngực móc ra vài món điểm tâm, cấp Tuyết Cầu dâng lên: “Sư phụ, xin người bớt giận, đồ nhi ban nãy ở sườn núi hái được chút hoa quả, mùi vị cũng không tệ lắm, ngài nếm thử đi.”

“Tốt!” Tuyết Cầu thoáng khen ngợi Hùng lão đại một chút, ngoảnh lại liếc xéo A Lạc, khẽ cắn thứ quả không biết tên kia, ân, cũng ngọt đấy chứ.

Tuyết Cầu ăn ba trái, A Lạc thần tình kỳ lạ nhìn nó ăn, liền viết vào quyển sách: “Tuyết Hồ tinh thích ăn hoa quả”.

Đang lúc Tuyết Cầu cầm lên thức quả thứ tư, chuẩn bị liếc A Lạc lần thứ tư, nó đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, tim đập hỗn loạn dồn dập… Là chuyện gì đang xảy ra?

“Hắc hắc hắc hắc…” Huynh đệ Cẩu Hùng bắt đầu lộ ra bộ dáng tươi cười nham hiểm gian tà, hỏi: “Tiểu hồ ly, Ki ki quả này mùi vị không tệ chứ hả?”

“Ki ki quả?” Chẳng phải yêu quái ăn Ki ki quả sẽ bị phong bế yêu lực, quay về nguyên hình vốn có hay sao?

“Không sai… Rất nhanh ngươi sẽ biến thành tiểu hồ ly, ngươi nói huynh đệ chúng ta nên đem ngươi làm thành đệm tốt, hay vẫn là vây bột thì hơn?”

Tuyết Cầu lúc này mới biết bản thân thật khờ khạo, hai con cẩu hùng rõ ràng chính là ghi hận trong lòng, mưu tính đem Tễ Tuyết Sơn biến thành của riêng, cái gì mà bái sư, tất cả đều chỉ là cái bẫy! *** là ai nói gấu chó ngu dốt đần độn, hồ ly khôn ngoan sắc sảo?

Ngay sau đó, Tuyết Cầu “phanh” một tiếng, biến trở lại thành tiểu hồ ly nhỏ xíu, bị che khuất trong tầng tầng lớp lớp y phục thường ngày…

Tuyết Cầu thật sự rất nhỏ, cùng một con mèo con mới vừa đầy tháng cũng không kém a! A Lạc nhìn thấy Tuyết Cầu biến thành bộ dáng đó, cười đến mức không khép miệng được.

“Ha ha! Nhỏ như vậy hả?” Hùng lão nhị chỉ vào Tuyết Cầu cười đắc ý, “Đem ngươi toàn bộ lột da làm một cái bao tay của ta còn không đủ nữa là!”

Hùng lão đại ác hơn một chút, “Đùa giỡn với hồ ly vui như vậy, muốn nuôi làm sủng vật không? Dưỡng nó rồi đem cho con mèo hoang động dục trước, sau đó giết đi, để thỏa mãn mối hận trong lòng của ta! A ha ha ha…”

Hai con cẩu hùng đen tuyền khỏe mạnh chậm rãi kề sát cái răng nanh đến gần, Tuyết Cầu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hướng cửa động bò đến.

Cái con người ở một bên cười cợt trên nỗi đau của kẻ khác, A Lạc, lúc này rốt cục cũng phát huy được tác dụng, hắn xông lên vài bước, dũng cảm tiêu sái giang đôi tay khỏe mạnh rắn chắc che chở, ngăn cản cẩu hùng. “Nhị vị huynh đài xin hạ thủ lưu tình.”

“Cút đi!” Hùng lão nhị nghĩ muốn một phen đẩy A Lạc ra, chính là hắn đã quên mất bùa hộ mạng, lại bị hất văng thật xa!

Hùng lão đại xem xét A Lạc, không có biện pháp, chỉ có thể nhu nhuyễn nói. “Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác, huynh đệ chúng ta so với hồ ly tinh khoan hồng độ lượng hơn, cho ngươi ngụ ở chân núi, chỉ cần ngươi đừng e ngại chúng ta là được.”

“Cứu… cứu ta… cứu ta…” Lúc này phi thường yếu nhược chính là Tuyết Cầu, tận lực làm cho bản thân toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu, sắp xếp tí lệ quẩn quanh trong mắt, chạy trốn tới bên chân A Lạc, gắt gao bắt lấy ống quần hắn, khẩn cầu thư sinh có chút lòng thương cảm.

A Lạc nhấc cả người Tuyết Cầu lên, đem nó nhét vào vạt áo của mình, thu hồi giấy bút, hướng Cẩu Hùng chắp tay thi lễ, vái chào từ biệt. “Cảm tạ hai vị bỏ qua cho tiểu hồ ly, đại ân đại đức của nhị vị, tiểu sinh tái nữa sẽ bồi đáp. Cứ vậy đi, xin cáo từ.”

Nói xong, A Lạc xoay người chuồn thẳng.

Thư sinh này như thế nào dám tự quyết định? “Uy! Bỏ con tiểu hồ lại cho ta!”

Hùng lão nhị muốn đuổi theo, lại bị lão Đại ra tay ngăn cản. “Quên đi, trước tiên tạm thời cứ như thế đã. Dù sao ngọn núi này đã nằm trong tay chúng ta rồi. Con tiểu hồ ăn liền ba Ki ki quả, tác dụng sẽ kéo dài đến ba năm, đến lúc đó tính sau! Tu luyện quan trọng hơn.”

Nếu lão Đại đã nói như vậy, lão Nhị cũng không phản đối nữa. Đành tùy ý để cho thư sinh đáng ghét kia đem theo Tuyết Cầu ly khai khỏi đỉnh núi.

“Ta là đồ đại ngu ngốc, đại ngu đần… Ô ô ô…”

“Hảo, hảo, ngươi là đại ngu ngốc…”

“Ta là đại ngu ngốc… Ô ô ô…”

“Ân, ân, ngươi là đại ngu ngốc…” A Lạc một mặt hùa theo Tuyết Cầu, một mặt chuyên chú đo chiều cao, chiều dài đuôi, ngực, chân cùng cân nặng cơ thể, nhất nhất ghi chép hảo tất cả, sau cùng còn không quên chốt hạ câu nhận xét: “Biến thành người thì chân thon dài, như thế nào biến thành tiểu hồ ly chân chỉ ngắn như chân tiểu cẩu?”

Tuyết Cầu quên mất việc khóc lóc, vẫn không quên trừng mắt nhìn A Lạc.

Cuối cùng, A Lạc nghi hoặc vuốt bụng Tuyết Cầu, lẩm bẩm nói: “Như thế nào vẫn là không có?”

“Không có gì?” Tuyết Cầu tức giận hỏi.

A Lạc nhếch mép cười, tái nữa trêu nó một tý: “Không có phát dục.”

Tuyết Cầu hoàn toàn bị tức đến chết, thở hắt ra một hơi thật mạnh, mềm nhũn người ngã xuống.

Xem nó giống như cái xác không hồn, suốt ngày nằm sấp trên giường, không ăn không uống, không chút sinh khí, A Lạc cũng có điểm thương cảm. “Được rồi, chỉ ba năm thôi? Đối với hồ ly tinh mà nói chính là thời gian trong nháy mắt, không cần phải thương tâm như vậy đi?”

“Ngươi thì biết cái gì…” Đây đối với Tuyết Cầu mà nói chính là thiên hạ tối sỉ nhục, địa bàn dễ dàng bị cướp đi như thế, lại bị phong bế yêu lực, phải dựa vào tên thư sinh ngốc ngếch này mới có thể thoát khỏi hùng chưởng ( bàn chân gấu =)) ), còn muốn ở trong bộ dạng tiểu hồ ly sống với tên ngốc này những ba năm! Vạn nhất giới yêu quái biết hết chuyện này, còn gì là mặt mũi thể diện…

“Lạc… Lạc ca ca…” Phải xưng hô như thế, Tuyết Cầu bất giác cảm thấy buồn nôn.

“Làm gì?”

“Ta biết ngươi là người tốt.”

“Không dám, không dám.”

“Có thể giúp ta một chuyện được không?”

“Nói thử xem.”

“Đem ta đi Hỏa Vân Sơn.”

“Không biết đường.”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi có thể tự đi a.”

“Ta hiện tại trong bộ dạng này… Ta sợ đi nửa đường đã bị hùm beo ăn thịt rồi…”

“Ngươi đi đến đó làm gì?”

“Ta có một hảo bằng hữu gọi là Hồ Hữu, hắn ở tại Hỏa Vân Sơn, yêu thích nghiên cứu các loại thần chú phù phép yêu thuật kỳ quái, ta nghĩ hắn có thể biết cách chế giải dược cho Ki ki quả…” Cho dù không chế được, ở Hỏa Vân Sơn đợi ba năm chung quy vẫn tốt hơn sống chung với cái tên thư sinh ngốc nghếch chết tiệt nhà ngươi.

“Ân…”

A Lạc nhìn chằm chằm mặt đất, suy tư cân nhắc, Tuyết Cầu vì muốn nhượng hắn quyết định nhanh nhanh lên một chút, lập tức bày ra thứ hắn tối yêu thích nhất. “Hồ Hữu là hỏa hồ ly! Là yêu quái rất rất lợi hại nha! Hắn còn có bộ sách ghi chép lại tư liệu về những yêu quái hiếm thấy! Xếp chồng chồng tầng tầng, cứ gọi là cao như núi!”

“Úc?” A Lạc sờ sờ cằm, tựa hồ rất có hứng thú, Tuyết Cầu mãn nguyện nghĩ đến hắn nhất định ưng thuận, ai ngờ, A Lạc mở miệng phán: “Không đi.”

“Vì cái gì? Ngươi không phải yêu thích thứ đồ đó sao?” Tuyết Cầu “đăng” một tiếng nhảy dựng lên, tỏ vẻ tức giận.

A Lạc ngốc nghếch cười hắc hắc, “Không đi sẽ không đi, ta hiện tại rất tốt, ngươi nếu khôi phục nguyên hình sẽ lại đuổi ta đi a.”

Tuyết Cầu vừa nghe, lập tức cười tủm tỉm, nhảy đến trên đùi A Lạc, khẽ vẫy đuôi nũng nịu. “Như thế nào chứ? Ta hiện tại đã hiểu Lạc ca ca là người hiền lương, đối với ta có ân cứu mạng, ta làm sao đuổi ngươi đi được? Đưa ta đi Hỏa Vân Sơn nha, được không?”

“Nói không đi sẽ không đi.”

Thư sinh này tính tình thực rất cứng rắn, nhất ngôn cửu đỉnh, đối với Tuyết Cầu nũng nịu khả ái đáng yêu cũng không hề xúc động, trái lại còn lợi dụng nắn nắn cái đuôi của nó, “Hưu” một tiếng, đem tiểu hồ ly dễ dàng vứt lại lên giường.

Tuyết Cầu đang rất rất tức giận a! Chính là biết phận ăn nhờ ở đậu, có nổi nóng cũng không dám để lộ tâm tư ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào trong chăn, cắn cắn sợi bông uất hận.

Bất quá vẫn còn khả năng suy nghĩ kĩ hơn rồi bàn sau.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tuyết Cầu lấy việc cầu xin nũng nịu làm chính, cả ngày quấn quít A Lạc, muốn hắn đem mình đến Hỏa Vân Sơn. Kết quả vô cùng cố gắng biểu đạt tâm nguyện tiểu hồ.

Ngày thứ tư, Tuyết Cầu bắt đầu phá phách, moi hết rau cải trong vườn đem vứt đi, moi đến vương vãi bùn đất đầy người, bẩn như vậy, ai ngờ A Lạc đem rau cải thu vào ướp thành dưa muối, sau đó gieo hạt mới, còn không quên cảm tạ Tuyết Cầu cấp cho vườn rau đất đai màu mỡ.

Ngày thứ năm, Tuyết Cầu đi tiểu trên chăn của A Lạc, A Lạc bưng mũi nhíu nhíu mày, xuất ra một cái chăn bông mới thật dày, đem cái cũ ném cho Tuyết Cầu nói: “Hôm nay hơi lạnh, ta cũng đang muốn phân cho ngươi một ổ ngủ riêng, đêm nay ta dùng cái mới, ngươi dùng cái cũ.”

Ngày thứ sáu, Tuyết Cầu xé nát mấy quyển sách tốt của A Lạc, cái này A Lạc cũng có tức giận! Nhưng hắn không hề biểu lộ, chính là đem Tuyết Cầu trói lại, quải ở trên người, lên núi quỳ lạy thăm hỏi huynh đệ Cẩu Hùng, dọa Tuyết Cầu không dám tái diễn…

Ngày thứ bảy, Tuyết Cầu tự mình quyết định khởi hành, đi đến nửa đường liền bị Cẩu Hùng phát hiện, may mắn toàn thân nhỏ xíu, xông vào lùm cây trốn thoát được, lúc nó chui ra cả người đầy thương tích, đem bộ lông bầm nát mà chạy về, A Lạc thần tình hiếu kỳ, nhìn nó một hồi, lại quay đầu đối với đống chăn mền trên giường mà nói: “Cầu Cầu, thân thích ở quê đến thăm ngươi!” —— nguyên lai hắn căn bản không biết Tuyết Cầu đi từ sáng sớm, còn tưởng rằng nó đang nằm sầu não ở trong chăn.

Ngày thứ tám, Tuyết Cầu hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, nằm trên bàn học không nhúc nhích…

A Lạc đi vào phòng, nắm cái đống “giẻ lau” trăng trắng để trên bàn, bắt đầu chà xát nghiên mực, chà đến một nửa mới phát hiện “giẻ lau” chính là Cầu Cầu, lúc này túm lông trên lưng đã muốn hóa hết màu đen.

“Ai nha! Cầu Cầu, ngươi như thế nào không lên tiếng a?!”

Tuyết Cầu hức hức cái mũi, cũng không trả lời, ánh mắt ngây dại đờ đẫn, giống như linh hồn đã thoát xác.

Đáng thương, đứa nhỏ này đáng thương quá. Tâm tư A Lạc cuối cùng cũng mềm nhũn ra. “Được rồi, ta mang ngươi đi Hỏa Vân Sơn.”

“Thật không?” Tuyết Cầu tròng mắt lập tức hoang mang kích động, thân người yếu nhũn bắt đầu khôi phục bình thường, nhảy dựng lên ôm cổ A Lạc, đáng tiếc là, chân trước quá ngắn, vây không hết cái cổ A Lạc a.

“Bất quá ngươi nhượng ta đi chuẩn bị đã.”

“Hảo hảo! Ngươi phải chuẩn bị cái gì? Ta giúp ngươi!”

“Ngươi có thể giúp ta cái gì nha? Ngươi trước tiên đem mình đi tắm rửa sạch sẽ đã.”

“Được!” Tuyết Cầu vui vẻ nhảy xuống đất, hoan hỉ đến hồ nước tắm rửa. Nếu như là bình thường A Lạc kêu nó bẩn, nó đã đem hắn xé tan nát thành ngàn mảnh rồi!

Gấn đến giờ xuất phát, A Lạc điểm điểm lại mọi thứ, “Lương khô, lộ phí, dù, sách, y phục, Cầu Cầu… ân, đã đầy đủ.”

“Đi đi đi!” Tuyết Cầu giống như tiểu cẩu vui sướng được đi du ngoạn, vẫy đuôi bên chân A Lạc, gọi tới gọi lui.

Đóng cửa lại, A Lạc từ từ cọ sát, xuất ra một tấm bùa chú vàng kim đem dán lên cửa. “Chờ một chút, để ta dán bùa chú đã, miễn cho ta vắng nhà có người vào đây lén trộm đồ.” —— lần này chính là bùa chú thật sự nha.

Tuyết Cầu nghĩ nghĩ: nếu như ta trước khi ra khỏi cửa có thể nghĩ vậy thì tốt rồi.

Tuyết Cầu nói, nó cỡi mây đi chỉ tốn hai canh giờ đã đến được Hỏa Vân Sơn, A Lạc ước chừng nếu đi bộ phải mất ít nhất hai tháng. Hai tháng thì hai tháng chứ, chung quy so với ba năm vẫn ít hơn gấp bội!

Vì thế, A Lạc trên lưng cõng hành lí, Tuyết Cầu trên lưng đeo cái bọc con con, dọc theo con đường quanh co uốn lượn, bắt đầu hành trình.

Tuyết Cầu ở bên người A Lạc, đi ba bước chạy ba bước mới đuổi kịp một bước của hắn, đi vài dặm, đến thở cũng không ra hơi, bất giác nóng nảy. A Lạc nhìn nó cũng thấy đáng thương, liền đem nó bỏ lên vai.

Tuyết Cầu có chút ngượng ngùng, hỏi: “Có phải hay không rất nặng a?”

A Lạc không thèm quan tâm, trả lời: “Không, tiểu hồ hai cân sáu có thể nặng như thế nào chứ?”

Nếu đã nói thế, Tuyết Cầu cũng không cần khách khí, nằm bệt trên vai A Lạc ung dung nghỉ ngơi.

Một người một tiểu hồ đường sá xa xôi —— kỳ thật chỉ có người gian nan vất vả thôi nha, đi qua thành trấn, chung quy bị mọi người xì xào chỉ trỏ.

“Nhìn người nọ trên vai có con tiểu cẩu kìa, còn đeo cái bọc vải nhỏ nữa, buồn cười a!”

Còn có mấy cậu ấm quá đáng hơn, chạy đến hỏi: “Uy, thư sinh, ngươi có bán con tiểu cẩu này không?”

“Bán cái đầu ngươi a! Mẹ ngươi có bán không?” Tuyết Cầu nhe răng trợn mắt, thật là hung ác, cậu ấm nọ sửng sốt, không kịp phản ứng, A Lạc sợ mọi người nhìn ra nó là yêu tinh, lập tức bắt chước thanh âm Tuyết Cầu tiếp tục mắng to: “Còn nhìn? Cút đi!”

Cậu ấm lúc này mới hoàn hồn, “Thiết” một tiếng, vẫy vẫy tay áo đi mất.

Bởi vậy, A Lạc tận lực tránh né phố hội náo nhiệt, chuyên chọn những con đường nhỏ ít người lai vãng mà đi.

Tuyết Cầu thường thường ở trên vai A Lạc ngủ ngon lành, A Lạc chỉ cần vừa cảm giác được khối nặng hai cân sáu hai kia đột nhiên biến mất, lập tức dừng lại tìm kiếm lục lọi bốn phía, bởi vì Tuyết Cầu lúc ngủ sẽ lăn khỏi vai A Lạc rồi lăn xuống đất rồi lăn đi luôn, tối thần kỳ nhất chính là nó lăn vậy mà không bao giờ tỉnh. A Lạc cũng có thói quen, đến nhặt nó lên, thổi thổi cỏ rác vương vãi trên lông, phủi sạch bụi, sau đó nhét vào vạt áo trước, lại tiếp tục gấp rút lên đường…

Cho nên Tuyết Cầu thường thường sẽ cảm thấy được bản thân rất thần kỳ, ngủ trên vai A Lạc, tỉnh dậy lại nằm trong lòng của hắn, nó cũng không hỏi nhiều, miễn thoải mái là được. Dần dần, nó bắt đầu có một thói quen, khi mệt mỏi đều hướng trong lòng A Lạc mà chui vào…

Hoàn chương.

[Lạc tuyết thành bạch] Chương 1

Lạc tuyết thành bạch

Tác giả: Tử Thố (Bunny)

Dịch giả: QT đại ca

Editor : Tiểu Mân Nhi

http://desmond.imageshack.us/Himg689/scaled.php?server=689&filename=03b1a2fb1bf0ee094e4aea3.jpg&res=landing

Chương 1.

Tuyết Cầu chẳng qua chỉ đi Hỏa Vân Sơn một vòng, hướng hảo bằng hữu Hồ Hữu xin lãnh giáo chút kinh nghiệm tu luyện tâm đắc, đúng một tháng sau quay về địa bàn, liền phát hiện có người ngoài xâm nhập.

Lúc đầu, nó chỉ không tìm thấy ba cây bạch quả ngàn năm thân thương trước cửa động, thay vào đó là ba gốc cây trụi lủi với vết thương rầu rĩ bị chặt ngang, nộ khí mấy trăm năm chưa một lần bùng phát lập tức vọt lên tới ngực, nhất thời tai mắt mũi miệng đồng loạt bốc hỏa, lập tức xoải bước mau chóng đi kiểm tra ngọn núi.

Rất nhanh, Tuyết Cầu liền phát hiện, ở phía nam chân núi Tễ Tuyết Sơn của nó tự dưng thừa ra một căn nhà gỗ nhỏ, còn kèm thêm vườn rau. Quá rõ ràng, vật liệu xây dựng ngôi nhà này không hề được cân nhắc đẽo gọt một cách tinh tế cẩn thận, trên nóc nhà còn vương lại mấy nhành lá bạch quả vụn vặt héo rũ…

Xem ra chuyện gỗ bạch quả đi về đâu không cần truy cứu nữa, không phải đã trở thành cái căn nhà thô kệch xấu xí cẩu thả này rồi sao, không phải đã trở thành cái hàng rào bao bọc vườn rau sao.

Hảo, được lắm.

Cư nhiên dám chạy tới đây định cư, lá gan ngươi cũng không nhỏ!

Tuyết Cầu hung hăng nghiến chặt răng, thoáng cái xông qua phá nát hàng rào, lại vọt đến đá bay cửa chính: “Đứa nào không sợ chết dám xây cái chuồng heo dơ bẩn này trong địa bàn của ta?”

Đáng tiếc là, trong nhà không có ai. Uổng phí Tuyết Cầu bày ra khí thế sát nhân tàn nhẫn mãnh liệt như vậy.

Căn nhà này, tất cả đều là đồ cổ, cực kì tinh xảo khéo léo, nhìn rất vừa mắt. Trên chiếc bàn con có văn phòng tứ bảo, trên giá sách có cả trăm án thư, xem ra cái tên xâm nhập bất minh, lại dám chặt cây xây nhà này chính là làm bại hoại văn hóa rồi. Bất quá từ đây suy ra, tên hỗn đản hắn nhất định là con người —— Yêu quái chắc chắn không biết tỉ mỉ chuyên tâm xây nhà, bình thường đều là moi hố hay khoét động qua loa thôi.

Là người thì tốt rồi, con người yếu ớt mỏng manh, con người nhát gan, là người thì không cần lo lắng một mình đấu không lại hắn! Chỉ cần chờ hắn trở về liền hù dọa một chút, bảo đảm chỉ có nước sợ đến tè ra quần rồi lập tức biến xuống núi!

Nhưng nghĩ lại: không được, dọa hắn thì đơn giản quá, tiện nghi cho hắn rồi! Nhất định phải đem hắn giày vò, đùa đến chết đi sống lại, sợ đến nằm liệt giường ba ngày ba đêm, thần hồn tán loạn mới được! Bằng không như thế nào thỏa mãn ba cây bạch quả yêu quý đã chết?!

Thế là, Tuyết Cầu ngồi trên nóc nhà, một mặt phóng tầm mắt quan sát địa thế chung quanh, mặt khác điên cuồng suy nghĩ kế hoạch trả thù.

Chạng vạng tối, cuối cùng cũng có một thư sinh vận phục trang như đại ngốc, trên lưng cõng theo cái sọt trở về nhà. Tuyết Cầu híp mắt, lặng lẽ ẩn thân…

Thư sinh đến trước cửa, nhìn hàng rào bị đạp đổ, bất đắc dĩ thở dài: “Ai… Lợn rừng ở đâu tới phá nát vườn rau của ta…”

Hắn cũng không gấp gáp tu bổ hàng rào, tiện tay tháo xuống cái sọt nặng trĩu, giũ ra bên trong nào là khoai lang với củ cải rừng, đem tất cả di chuyển đến vườn rau.

“Yêu a, thật đúng là muốn trồng nên một khu vườn xinh đẹp hửm?!” Tuyết Cầu khinh thường mỉm cười, từ trên nóc nhà bay đến bên cạnh thư sinh.

Nhất quyết phải tạo ra bầu không khí khủng bố, Tuyết Cầu quyết định trước tiên phủi phủi vài cái trên vai hắn, hắn quay đầu lại tất nhiên cái gì cũng không nhìn thấy, hắc hắc, tiếp đó… Nó một mặt tưởng tượng ra biểu tình kinh hoàng sợ hãi trên gương mặt xuẩn ngốc của thư sinh, mặt khác đưa đôi tay trắng nõn mịn màng thực thi hành động. Chính là lòng bàn tay vừa muốn hạ xuống bả vai, đột nhiên có một lực rất mạnh hung hăng đem Tuyết Cầu bắn ra xa mười trượng!

“Ô uy!” Tuyết Cầu cái gì cũng đều chưa kịp phản ứng, mông đã để lại trên mặt đất một cái hố to.

Thư sinh nghe tiếng động, quay đầu nhìn bên này bên kia, đại khái là không thể phát hiện ra điều gì, lại xoay người tiếp tục lựa củ cải.

“Đáng ghét, cái gì đây?” Tuyết Cầu căm hận đứng lên, lần thứ hai tiến đến. Nó không tin có điều gì đó không bình thường, ban nãy nhất định trùng hợp thôi!

Lần thứ hai chạy lại, lần thứ hai giơ móng vuốt, lần thứ hai bị văng ra, tạo nên cái hố cũng là lần thứ hai.

Lẽ nào thư sinh này có phép nguyền rủa ma quỷ sao?

Tuyết Cầu tiếp tục kiên trì, lần thứ ba đi đến phía sau thư sinh, hiện ra toàn thân.

Hừ! Không thể đụng vào hắn, lộ cái mặt ra dọa hắn được rồi! Mặc dù mình bộ dáng kiều mị khả ái đáng yêu, nhưng chính là Tuyết hồ tinh, tóc bạc trắng phiêu phiêu cộng thêm hai cái răng nanh nho nhỏ cũng đủ hù chết người bình thường!

Tuyết Cầu vừa định mở miệng gọi hắn, thư sinh đã đứng bật dậy kêu lên trước: “Oa! Con sâu to quá!”

“Hưu” một tiếng quăng ra đằng sau con sâu trắng to cỡ cái màn thầu, lại mập mạp dính dính, vừa vặn hạ ngay xuống đỉnh đầu Tuyết Cầu. Tuyết Cầu còn chưa kịp nói, con sâu kia đã dùng hai chân trước vừa ngắn vừa thô bập bập lên ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Này… Rơi trúng một chỗ mềm mại, cũng không tồi ha.”

Cái tên thư sinh đần độn này, ngay cả yêu tinh đất với sâu bọ cũng không phân biệt được!

Tuyết Cầu hung dữ nắm con yêu tinh đất đập sau ót thư sinh. “Uy! Đồ ngu đần! Ngươi mau đứng lên cho ta!”

“Ân?” Thư sinh quay đầu, nhìn thấy Tuyết Cầu trắng trắng xanh xanh, ngay lập tức trở nên ngây ngốc.

Tuyết Cầu tự mãn cho rằng, hắn không phải sợ đến mức té lăn ra đất, cũng cấp tốc đoạt đường bỏ chạy, vô luận thế nào tuyệt không nghĩ tới hắn cư nhiên dám bày ra loại biểu cảm vạn phần vui sướng thích thú, “Vèo” một cái đứng lên, tùy tiện đem hai tay dính đầy bùn đất lau lau chùi chùi vào hai ống quần phía sau, lại kích động đưa tay ra, “Xin chào xin chào! Ta mới vừa dọn đến ở đây, ta họ “Lạc” tên “Tục Sanh”, ngươi có thể gọi ta là A Lạc! Rất hân hạnh được biết ngươi!”

Ha, cái gì mà Lạc thư sinh? Tuyết Cầu không muốn cùng hắn bắt tay, lãnh đạm nhắc nhở: “Ta là hồ ly tinh.”

A Lạc vừa nghe, càng thêm phấn chấn kích động, tiến đến gần hơn truy hỏi: “Là chủng loại hồ ly gì a? Ta xem ngươi trắng như một khối tuyết, không phải Ngân hồ cũng là Tuyết hồ đúng không?”

“Ta… ta…” Tuyết Cầu chớp chớp mắt, không biết trả lời ra sao. Chẳng lẽ tên của mình chính là cái đó? Trước giờ đều chỉ nghe rằng con người rất sợ yêu quái, nhưng mà hiện tại giống như hắn không sợ mình chút nào nha…

“Đến đây đến đây, vào nhà nói tiếp.” A Lạc vui vẻ kéo tay Tuyết Cầu dẫn vào phòng.

A Lạc hướng nghiên mực chấm nước, bắt đầu cấp tốc mài mực thành vòng tròn: “Ngại quá, ngươi đợi ta một lát. Nhanh thôi.”

Tuyết Cầu không rõ hắn muốn làm gì, lại không thể trực tiếp đánh hắn, đành phải ngồi trên ghế quan sát.

Thư sinh họ Lạc bộ dáng anh tuấn, thế nhưng anh tuấn cũng kỳ lạ, nhìn thế nào cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi là cùng, Tễ Tuyết Sơn phạm vi trăm dặm không hề có thôn xóm làng mạc hay thị trấn nào, hắn một thân thư sinh nho nhã yếu đuối, đến chỗ xa xôi hẻo lánh này làm gì? Hay là thần tiên tu hành đắc đạo? Bất quá ngửi tới ngửi lui, trên người hắn không có yêu khí, càng không đọng tiên khí, chắc chắn là người chứ không sai.

“Tốt lắm tốt lắm, để ngươi đợi lâu.” A Lạc mài hảo nghiên mực, lấy giấy bút, rốt cục nói ra ý đồ của bản thân, “A… Là như vầy, ta từ nhỏ đối với yêu quái rất có hứng thú, liền quyết định viết một quyển 《Quần Ma Chí 》lưu lại cho hậu thế.”

“《Quần Ma Chí 》?! Là cái gì?” Tuyết Cầu chung quy cho rằng tên thư sinh này có vẻ lập dị cổ quái.

“《Quần Ma Chí 》, ta đã lên kế hoạch, đầu tiên giữa sách ghi chép một trăm loại yêu quái, miêu tả tập quán cuộc sống của họ, tính cách đặc trưng của họ, thậm chí là ưu điểm sở trường nữa. Ta biết yêu quái cùng con người đều như nhau, có tốt có xấu, ta hy vọng thông qua một quyển sách như vậy có thể khiến loài người càng tò mò muốn tìm hiểu thêm về yêu quái, loại bỏ nỗi sợ hãi và quan niệm tiêu cực phiến diện trong lòng, tiếp theo khiến họ dùng thái độ đúng đắn hảo hơn đối đãi với yêu quái như bằng hữu, tốt nhất trong tương lai có thể cùng nhau chung sống hòa bình, tuy rằng có một chút khó khăn, cũng cần một chút thời gian, nhưng đây là ước mơ cuối cùng của ta.”

Nghe một chút, quả thật là chuyện ngu si! Con người đúng là loài động vật có trí tưởng tượng phong phú.

Tuyết Cầu khẽ nhướng đôi mắt trắng, hỏi: “Vậy ngươi chạy đến đây làm gì?”

“Ta nghe nói Tễ Tuyết Sơn yêu quái không ít, liền nghĩ muốn định cư ngay, bắt đầu thu thập tư liệu, khảo sát thực tế, tỉ mỉ ghi chép. Ngươi là yêu quái đầu tiên ta gặp được để nghiên cứu, ta có thể hỏi vài vấn đề về đặc tính sinh hoạt và đặc điểm chủng loại của ngươi được không?”

“…” Trầm mặc.

A Lạc hắng giọng một cái, “Ngươi không trả lời xem như đồng ý nha, ách… Tên ngươi là gì?”

“Tuyết Cầu.”

A Lạc bắt đầu ghi chép. “Rất hay, ai cho ngươi cái tên đó?”

“Đại khái là cha mẹ.”

“Cha mẹ ngươi là ai?”

“Không biết, chưa thấy qua.”

“Có phải toàn bộ yêu quái đều không biết cha mẹ họ là ai?”

“Không phải. Một nửa thôi.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Sáu trăm sáu mươi sáu tuổi.”

“Yêu, sáu sáu sáu, vô cùng độc đáo a! Ách… ngươi thuộc chủng loại nào?”

“Tuyết hồ.”

“Bình thường ăn cái gì?”

“Thịt người.”

“Còn có thứ khác?”

“Không, chỉ thịt người thôi.”

A Lạc viết mấy chữ liền nhíu mày, xem ra đối với câu trả lời này có chút ngờ vực.

Tuyết Cầu không hiểu người kia như thế nào, một điểm linh cảm nguy cơ cũng không có, chẳng lẽ hắn biết mình bịa chuyện?

“Ách… thích ăn thịt hạng người nào? Tỷ như có sách ghi chép, có yêu quái thích ăn đồng nam đồng nữ…”

“Ta thích ăn nam tử, tốt nhất mười bảy mười tám, không già không non, mùi vị vừa vặn.”

“Ăn sống hay ăn chín?”

“Chín, hấp chưng chiên kho tàu đem sốt mỗi thứ một ít, còn lại ướp gia vị sấy khô.”

“Úc!” A Lạc lập tức cúi đầu múa bút thành văn, xong một đoạn lại hỏi: “Vậy ngươi bao lâu ăn một người?”

“Một tháng, hiện tại vừa vặn đang đói bụng.”

“Bình thường đi đâu để kiếm ăn?”

“Gần đây.” Tuyết Cầu ngoắc ngoắc nhìn Lạc thư sinh, khốn khổ tìm kiếm biểu tình kinh hãi hoang mang trên mặt hắn. Đáng tiếc, một chút cũng không có.

Tại sao? Tại sao? —— Tuyết Cầu tận đáy lòng gào lên liên tiếp mười vạn lần tại sao, rốt cục nhớ tới trên người thư sinh có một sức mạnh kỳ quái, liền đi hỏi hắn: “Ngươi không sợ yêu quái sao?”

“Không sợ.” A Lạc thoải mái trả lời.

“Vì sao?”

“Ta tin tưởng yêu quái và con người đều như nhau, tuyệt đại đa số biết nghe giảng đạo lý.”

Hắn đang nói ngược chắc?! “Nếu như không biết nghe giảng đạo lý thì sao?”

“Không sao, ta có bùa hộ mạng, yêu quái mang tà niệm đừng hòng tiếp cận ta.”

Chả trách…

Tuyết Cầu nhìn dáng mạo ung dung an tĩnh đến thật thà của thư sinh, âm thầm suy nghĩ một chút. Như vậy cũng không dễ làm a, không thể bạo lực với hắn được, càng không thể hù dọa hắn đi, nếu không bùa hộ mạng của hắn sẽ…

Nháy mắt, Tuyết Cầu liền lộ ra dáng vẻ mỉm cười khả ái đáng yêu, “Lạc ca ca, bùa hộ mạng của ngươi thật lợi hại, có thể cho ta nhìn một chút được không?”

Cái này A Lạc lại có phần kiên định lý trí: “Không được, không thể cho ngươi xem.”

“Ta là hồ ly tốt, sẽ không hại ngươi.”

Đáng tiếc là A Lạc không thích ăn đường nhuyễn, thái độ cực kì kiên quyết. “Nói không được, là không được.”

Hừ! Coi như ngươi so với heo có điểm thông minh hơn một chút! Tuyết Cầu thu hồi dáng vẻ tươi cười, “Ba” một cái đứng lên, “Ta phải đi!” Trở về đã, tái nữa nghĩ cách trừng phạt ngươi sau!

“Chờ chút, ta còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Hỏi cái gì mà hỏi? Có hỏi cái gì tốt đâu?!” Nói xong, Tuyết Cầu hóa ra một trận khói trắng liền lập tức biến mất.

A Lạc khóe miệng xuất hiện tiếu ý đùa giỡn, tùy tiện đem tư liệu vừa thu thập được ban nãy bỏ vào trong sách, nhàn nhã đến vườn rau, lấy mấy cây củ cải còn lại trồng xuyên trong đất.

Sau khi ly khai chân núi, Tuyết Cầu trở lại sơn động trên đỉnh núi của mình, kết quả một lần nữa phát nộ công tâm —— đồ dùng nội thất trong động toàn bộ đều biến mất!

Tuyết Cầu cũng không phải giống người thường, đặc biệt ưa chuộng cuộc sống đậm chất hồ ly, chính là thời điểm nó cướp được sơn động này, mấy thứ kia vốn đã an tọa ở đây rồi, phỏng đoán chính là do tiền bối đã dùng qua, Tuyết Cầu cho rằng cũng có thể hấp thụ chút tiên khí liền giữ lại nhà mà sử dụng, lâu ngày, nó sinh ra thói quen giống loài người, ăn trên bàn, ngủ trên giường. Ngẫm lại căn phòng Lạc thư sinh vừa rồi như thế nào nhìn thấy quen quen, thân thiết, nguyên lai đều là từ động của mình mà, ngu ngốc, cách bài trí y hệt cũng không nhận ra!

Đáng ghét! Không có giường bảo ta như thế nào đi ngủ?

Tuyết Cầu lại một lần nữa từ đỉnh núi vọt xuống chân núi, lúc này trời đã tối thui, từ căn nhà gỗ tỏa ra ánh sáng của đèn dầu, không hiểu thư sinh ấy đang làm gì.

Nó đến gần cửa sổ, mở ra nhìn trộm xem tình hình bên trong, không nghĩ tới cửa sổ hình như có dán bùa chú.

Tên ngu đần này tỉ mỉ chu đáo nha, có thể bày ra loại bảo hiểm an toàn này vào ban đêm.

Tuyết Cầu đang lo lắng làm sao có thể đi vào trong cướp cái giường về, cửa sổ đột nhiên bật mở, “Xôn xao ——” một tiếng toàn bộ bồn nước ấm liền hất vào mặt nó!

“A ——!” Tuyết Cầu phẫn nộ gào to, A Lạc nghe tiếng gào kinh hãi liền chạy ra ngoài nhìn, thấy đối tượng ban ngày vừa phỏng vấn xong lập tức “Hắc hắc” cười, “Cầu Cầu, ngươi đã về rồi?”

“Ngươi hắt nước gì thế?!”

“A?” A Lạc lúc này mới phát hiện Tuyết Cầu từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, liền sợ hãi giải đáp: “Tắm… Nước rửa chân…”

“Ta cắn chết ngươi!” Tuyết Cầu giơ nanh múa vuốt nhào đến, “?!” “?!” hai cái, thứ nhất A Lạc đóng sập cửa sổ lại, thứ hai Tuyết Cầu trúng bùa chú văng ra.

“Ngô ngô ngô…” Tuyết Cầu ướt nhẹp lóc cóc chạy đến Tẫn Tuyết Đàm, lần lượt trút bỏ y phục trên người, tuy rằng không cần vị đạo sĩ nào, nhưng mà chung quy vẫn cảm nhận được mùi vị con người từ đầu đến đuôi.

Vừa cởi đến chỉ còn cái tiểu khố, đột nhiên trước mặt hiện ra bóng người vĩ đại, ngạo mạn quát: “Hồ ly tinh! Ta đến báo thù cho huynh đệ!”

“Thiết!” Tuyết Cầu nghe thanh âm kia liền biết Hắc Hùng Tinh liều mạng đến đoạt địa bàn, đêm nay dẫn theo đồng bọn quay trở lại. Nói nhiều vô ích, Tuyết Cầu nhảy lên, đánh đòn phủ đầu, lần này cần hảo hảo giáo huấn bọn chúng!

Hắc Hùng môn vốn đang nghĩ muốn dài dòng lê thê vài câu, không ngờ tới tiểu hồ ly tinh cư nhiên có thể cuồng ngạo như vậy, liền vội vã triển khai trận thế hai chọi một.

Rất nhanh, không khí chung quanh Tiểu Đàm sóng trào mãnh liệt, cây cỏ phiêu thổi tán loạn, bọt nước văng khắp nơi, hai bên đều nhe răng trợn mắt, dáng bộ hung hăng dữ tợn, cố dùng mấy ngón nghề bản lĩnh vụng về công kích đối phương.

Đúng lúc gay cấn nhất, hiện trường đột nhiên xuất hiện người thứ tư ——

“Oa! Cầu Cầu đẹp trai quá nha! Tài giỏi quá nha! Đánh lại cái chiêu siêu cao thủ đó một lần nữa đi! Khi nãy ta không thấy rõ!”

Tuyết Cầu cùng Hắc Hùng Tinh đồng thời sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên thư sinh ngu đần một tay lăm lăm tờ giấy, một tay cầm bút, phác họa cực nhanh bức vẽ ba người đang đối đầu. Hắn vừa thấy ba yêu quái dừng lại, liền cười nói: “Tiếp tục, xin mời tiếp tục đi, ta chỉ muốn thu thập mấy tư liệu hình ảnh, nhất định không gây trở ngại cho mọi người.”

… …

Nếu đã như vậy, thì tiếp tục… Ba đứa một lần nữa xông vào nhau, loạn đả mù mịt.

Trận ác đấu này, A Lạc đếm đếm, mười ba họa đồ mô phỏng, thu hoạch không nhỏ a! Hắn thỏa mãn chú tâm vào bản phác thảo, khen: “Không nghĩ tới tiểu gia hỏa này thật sự rất lợi hại.”

Tuyết Cầu ra sức đem hai con Hắc Hùng Tinh kia đả thương kịch liệt đuổi đi, chính là bản thân cũng cạn kiệt khí lực, cái mông bất hạnh liên tiếp bị cẩu Hùng đá trúng, hai bên trái phải đều đau, đành né vào Tẫn Tuyết Đàm hít thở vội vàng chút khí trời. Đột nhiên thấy Lạc thư sinh chạy đến, chính là ngay cả chút sức lực để đứng lên cũng không còn, may mắn tên ngốc nghếch kia không muốn làm gì cả, chẳng qua nâng người mình lên ẵm về nhà.

“Đau ở đâu?”

“Mông.”

“Úc.” A Lạc nhượng Tuyết Cầu nằm úp sấp trên giường, chuẩn bị bố khăn nóng, kéo xuống tiểu khố của người ta, đắp mạnh lên cái mông kia.

Tuyết Cầu lập tức bật ra tiếng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết: “OA! Ngươi muốn bỏng chết ta hả?”

Liền xoay người bật dậy, nhưng A Lạc vẫn không buông tay, đè cái mông nó xuống, lại giáo huấn: “Người đừng cử động! Đừng nhúc nhích! Lập tức hảo!”

Quả nhiên, một lúc sau, bố khăn không hề nóng nữa, Tuyết Cầu cảm thấy thực thoải mái dễ chịu, nhưng nhắm mắt tận hưởng không được bao lâu, A Lạc quăng đi bố khăn, “Ba”, “Ba” hai tiếng, dán hai miếng cao bôi nóng hầm hập lên trên, hại Tuyết Cầu một lần nữa gào lên thảm thiết!

“Nửa đêm nửa hôm kêu la cái gì, ngươi là nam tử nha! Là nam tử hán đại trượng phu mà kêu la, nam tử chịu đau đớn rất tốt, dán có hai miếng cao bôi mà đã la rồi?” A Lạc kéo tiểu khố của Tuyết Cầu lên, đưa nó đến giường, bản thân dựa vào nó yên tâm nằm ngủ.

Tuyết Cầu mắt nhắm mắt mở, nhẫn nại chịu bỏng đến sáng, mới vừa buồn ngủ, nhưng thư sinh sáng sớm cư nhiên liền đứng dậy, tinh thần tỉnh táo phấn chấn, bắt đầu đắc ý đọc sách, cái gì là tử viết cổ vân, cái gì là chi hồ giả dã, trong tai Tuyết Cầu chỉ là một đống ngôn ngữ loạn xạ, liền tự nhủ không hiểu hắn đang đọc cái gì!

Tuyết Cầu nghe một hồi thấy đầu óc ong ong u u, liền chụp cái gối ném vào hắn: “Có để yên cho người khác ngủ không hả?!”

Tiếp theo, gian nhà không tiếng động. Tuyết Cầu sờ sờ cái mông, cũng không đau nữa, Liền ngửa mặt lên trời, bốn chân dang rộng, ngáy khò khò ngủ ngon lành.

Thẳng giấc lười biếng đến trưa liền cảm giác được có người sờ mặt mình mới mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy tên thư sinh chết tiệt kia, dùng mấy ngón tay thon dài tinh tế lả lướt cọ sát từ từ. Tuyết Cầu lập tức biểu tình dữ tợn, hung hăng nói: “Ngươi sờ mặt ta làm gì?”

A Lạc chậm rãi thu hồi những ngón tay, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Ta sờ ngươi đâu? Ngươi xem ngươi, nằm ngủ chảy nước dãi lung tung, ta sợ cái gối bị bẩn mới lau giúp ngươi thôi.”

Tuyết Cầu sờ miệng mình, ngửi ngửi, quả nhiên là nước dãi, quên đi, so đo với hắn làm gì. Chính là nó cảm thấy A Lạc có điểm gì đó hơi quấy rối, kế tiếp hắn liên tục nhìn chăm chú cái bụng trắng như tuyết của mình, về sau nhìn đã rồi còn đưa tay sờ hai cái.

Tuyết Cầu lập tức hất cái tay đáng ghét đó ra! “Ngươi lại làm gì?”

“Cầu Cầu, bụng của ngươi như thế nào trơn bóng như vậy, một vết sẹo nhỏ cũng không có?”

“Hừ! Bổn đại tiên chính là trời sinh lệ chất, thế nào? Ngươi ngưỡng mộ lắm hả?”

Xem biểu cảm A Lạc, hắn cũng không phải ngưỡng mộ thèm muốn gì, chẳng qua có phần nghi hoặc, nhưng không nói nhiều, không hiểu hắn lại có chủ ý quỷ quái gì đây.

Lát sau, vẻ mặt hắn đột nhiên thông suốt, chân mày dãn ra, tựa hồ nghĩ đến điều gì tốt lành lắm ấy, Tuyết Cầu đang muốn truy vấn, hắn lại đứng dậy bỏ ra ngoài.

Khi hắn quay về thì đã đến bữa trưa, liền nói với Tuyết Cầu: “Ta có chuẩn bị mấy món điểm tâm, bất quá tất cả đều là màu trắng, có muốn ăn một chút hay không?”

Tuyết Cầu liếm liếm môi, quả thật cũng cảm thấy đói, liền ngồi xuống đối diện hắn, nâng bát cơm lên, đang muốn lấy đũa, vừa nhìn thấy mấy đĩa rau, ngây ngẩn cả người, “Cái này cũng gọi là điểm tâm sao?” Tuyết Cầu dòm tới dòm lui, chỉ thấy độc rau xanh với củ cải.

“Đương nhiên là điểm tâm,” A Lạc dùng đũa đảo đảo rau giảng giải: “Đây là rau củ cải xào, đây là rau củ cải cách thủy, đây là rau củ cải luộc, còn có một ít rau củ cải trộn nữa. Ba món rau, thế nào? Thực rất thịnh soạn đi?”

Nhìn A Lạc dương dương tự đắc, Tuyết Cầu “ngô ngô” hai cái đáp trả, nếm thử một miếng, mùi vị không tệ, liền xông vào ăn như hổ đói.

Một chén không đủ, thêm một chén, thêm một chén nữa, ba chén hết rồi vẫn còn oán giận: “Chén của ngươi như thế nào lại nhỏ vậy?”

Không ngờ, A Lạc một tay chống cằm, ngoắc ngoắc nhìn nó hỏi: “Ngươi ngày hôm qua không phải nói, ngươi chỉ ăn thịt người sao?”

“Ha? Ta có nói sao?” Tuyết Cầu đã đem mấy lời vớ vẩn hôm qua quên sạch sẽ từ lâu rồi.

“Ân.” A Lạc gật gật đầu, mong chờ Tuyết Cầu trả lời.

“Kia… đó là bởi vì thỉnh thoảng ăn chay một chút có thể giúp cơ thể giải nhiệt… Thông sạch ruột… Trừ độc tu dưỡng nhan sắc…”

“Úc… Thì ra là thế,” A Lạc dùng điệu dáng phi thường khoa trương, như bừng tỉnh, chắp tay nói: “Cầu đại tiên thật đúng là biết tu thân tích đức a!”

“Đâu có, đâu có…” Kỳ thật chính mình căn bản là hồ ly ăn tạp, hôm qua nói như vậy chỉ để hù dọa thư sinh này thôi.

“Ha hả a…” A Lạc nhìn Tuyết Cầu cười ngây ngô.

“Ha hả a…” Tuyết Cầu cũng ngây ngô cười, nghĩ lại nghĩ lại, ta mà đi ở đây đối diện với tên ngốc ngếch nhà ngươi sao? “Nga… Ta vẫn còn chút việc, ta trở về đây…”

Nói xong liền chạy ra ngoài.

Ăn uống no nê, nhàn rỗi vô sự, Tuyết Cầu bắt đầu suy nghĩ, vẫn giữ nguyên ý định muốn đuổi tên thư sinh này đi. Ở ngoài quanh quẩn lưỡng lự cả buổi, nảy ra một cách, liền đi tới ô cửa sổ nhỏ trong phòng. A Lạc đã ra ngoài, trên cửa lại dán “bùa chú” vàng kim, đồ đạc vẽ vời ghi chép quẳng lung tung lộn xộn. Tuyết Cầu cũng không muốn bị đá văng, ngoan ngoãn ngồi đấy chờ A Lạc trở về, thuận tiện ngắm hai con nam hồ điệp đuổi theo một con nữ hồ điệp.

Mặt trời sắp lặn, A Lạc đã trở về, vừa thấy Tuyết Cầu liền rạng rỡ mặt mày. “Cầu, ngươi như thế nào không vào nhà chờ a?”

“Ngươi không phải dán bùa chú? Ta làm sao vào được?”

A Lạc sửng sốt, bóc xuống mảnh giấy trên cửa, mặt trước rõ ràng viết: cửa không khóa, ra vào tự nhiên. Đây là cố ý lưu lại cho Tuyết Cầu mảnh giấy, chẳng qua không muốn lãng phí giấy tốt, cho nên thuận tiện viết ở giấy bản này. Tuyết Cầu lại nói đây là bùa chú… Chẳng lẽ…

A Lạc sờ sờ cằm, thích thú nhìn Tuyết Cầu, Tuyết Cầu bị A Lạc nhìn chăm chăm, hung hăng nói: “Nhìn cái gì?”

“Không, không có gì…” Xoay người, che miệng cười trộm, nguyên lai Tuyết Cầu không biết chữ a, ha ha ha…

Tuyết Cầu cũng không biết A Lạc đang suy nghĩ gì, nó chỉ lo lắng kế hoạch của bản thân —— đêm nay phải hảo hảo làm thân, lừa hắn hết sức tín nhiệm ta, hủy bùa hộ mạng của hắn, tiếp đó đánh hắn một hồi, nhượng hắn vĩnh viễn biến khỏi Tễ Tuyết Sơn, ha ha ha ha… Nó cũng đưa lưng về phía A Lạc, che miệng cười đắc ý.

Vì thế, lúc ăn cơm tối, Tuyết Cầu hết lời khen ngợi A Lạc trù nghệ cao siêu; cơm tối qua đi, lại ca tụng A Lạc hành văn ưu mỹ, ngôn từ hoa lệ, còn chỉ vào quyển sách cuồng thảo khen: “A Lạc, ngươi viết chữ, thật sự là bút pháp cứng cáp, tinh tế rõ nét, bổn đại tiên xem qua không khỏi yêu mến!”

A Lạc kềm chế cuồng tiếu trong tâm, khiêm tốn nói: “Nếu như yêu mến, tiểu sinh có thể viết mấy chữ tặng ngươi.”

“Hảo, hảo.”

A Lạc chuẩn bị giấy tốt, “Bá bá bá” hạ bút 5 chữ “Thiên hạ đệ nhất ngốc” đưa cho Tuyết Cầu, Tuyết Cầu không dám hỏi hắn đã viết cái gì, hơi chột dạ bật ngón tay lên khen: “Hảo thư pháp! Thật tốt quá! Ngày mai ta sẽ đem nó về động treo!”

“Quá khen, quá khen.” A Lạc hơi cúi người, ánh mắt Tuyết Cầu chợt chạm phải sợi dây hồng tuyến lấp ló trên cổ hắn.

Nguyên lai chính là cái này a… Hắc hắc hắc, dễ dàng bị ta tìm được rồi.

Tuyết Cầu chuẩn bị chuẩn bị, “Ôi yêu” rên rỉ một tiếng, nhắm thẳng vào lòng A Lạc mà ngã xuống.

A Lạc khẩn trương đỡ lấy nó, “Làm sao vậy?”

Tuyết Cầu ôm ngực thật chặt, thống khổ nói: “Ngực ta đau quá…”

“Hôm qua không phải chính là cái mông bị thương sao? Như thế nào hôm nay lại đau ngực?” A Lạc ôm lấy nó, hướng giường đi đến.

Tuyết Cầu mừng thầm, thừa cơ hội hai tay ngự ở cổ A Lạc, gọn gàng bắt lấy hồng tuyến, cố hết sức giật mạnh ra! Sau đó cấp tốc nhảy xa khỏi người A Lạc, nhìn ngọc bội vừa lấy được trong tay, bắt đầu ngạo mạn cười lớn, “Thư sinh ngu ngốc! Không còn bùa hộ mạng nữa đúng không? A ha ha ha ha…”

“Đừng giỡn, mau trả lại cho ta!”

A Lạc nóng nảy, tiến đến nghĩ muốn cướp về, kết quả khiến Tuyết Cầu phóng lên bàn học, lại tùy chân đá văng hết sách vở nghiên bút, bày ra phong thái cao cao tại thượng, chỉ chỉ vào mũi A Lạc: “Ngươi cướp bàn của ta, chặt cây yêu của ta, trộm hết nhà của ta, hôm nay không đem ngươi đánh thành cái đầu heo ta sẽ không tên Tuyết Cầu nữa!”

Bay người lên đá A Lạc một cước, A Lạc sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, hô to: “Đừng a!”

Tiếp theo, “?”, tiếng vang thật lớn nha, một bạn hét lên thảm thiết…

Bị văng ra ngoài vẫn chính là Tuyết Cầu.

Thuận tiện đụng ngã cả giá sách, hơn trăm quyển rầm rầm rớt xuống đè người nó bẹp dí…

“Ô ô ô… Tại sao…?”

“Ta nói từ bỏ, ngươi còn không chịu.” A Lạc ngồi xổm xuống bên cạnh Tuyết Cầu, thu hồi ngọc bội trong tay nó đeo lại vào cổ mình, “Ngọc bội này chẳng qua do ta chạy theo trào lưu, mua giá rẻ từ hàng quán vỉa hè mà thôi, không phải bùa hộ mạng.”

Tuyết Cầu trầy trật vất vả lắm mới thoát khỏi đống sách, hung hăng nhìn chòng chọc thư sinh: “Bùa hộ mạng của ngươi rốt cuộc ở đâu?”

A Lạc ngượng ngùng liên tiếp gãi cổ, ngây ngô cười, “Cái đó… cái đó ta may trong khố. Cho nên nói không thể cho ngươi xem…”

Té xỉu! “Thư sinh chết tiệt! Chờ xem! Một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi biến mất!” Tuyết Cầu bỏ lại lời hứa, che cái mông khập khiễng chuồn đi.

A Lạc lắc đầu bó tay, nhìn qua giá sách.

Ai… Hồ ly này, thật không biết nên gọi là quá thông minh hay quá ngu xuẩn đây…

Hoàn chương.