[Đoản][Truy Mệnh] Bất thị ngã, thị tha
Bất thị ngã, thị tha
(không phải ta, là hắn)
Tác giả: Võng Lượng Cơ
Trans: QT ca ca
Edit: Tiểu Mân Nhi
— Hình bản quyền. Xin đừng đem bức ảnh này đi chỗ khác —
Ta tuyệt đối không tin, vì sao trong lòng mọi người đều không phải ta, Truy Mệnh, Thôi Lược Thương. Mà là hắn, Thiết Thủ, Thiết Du Hạ.
Trong mắt sư phụ, đồ đệ tốt nhất không phải ta, là hắn, Thiết Thủ. Hắn rất giỏi, từ khi xuất môn đến nay, liên tục phá được đại án. Sở trường truy tìm manh mối từ những chi tiết nhỏ nhất, sau đó dần dần khám phá, tinh tế suy luận phán đoán, đem đại án có nguy cơ đi vào ngõ cụt lôi ra ngoài ánh sáng, cuối cùng vén màn bí mật. Đối nghịch với bản tính liều lĩnh khinh suất của ta, hắn làm chuyện gì cũng thận trọng suy tính trước, không kích động xằng bậy lung tung. Nói chuyện cũng vậy, không nói nhiều, một khi chưa chắc chắn tuyệt đối sẽ không nói nhiều. Thật khác với ta trùng trùng xung động. Võ công cực giỏi, đôi thiết thủ của hắn vang danh thiên hạ. Hắn nếu tự xưng đệ nhị, cũng không có người can đảm giành vị trí đầu tiên. Thật khác với ta từng bị nội thương quá nhiều, chỉ có thể tập trung dùng chân luyện công.
Trong mắt Vô Tình đại sư huynh, sư đệ mà hắn xem trọng nhất, đều không phải ta, là hắn, Thiết Thủ, Thiết Du Hạ. Ta từng hỏi hắn, hắn chỉ nói một câu, “Truy Mệnh, ngươi là hảo sư đệ.”
Sư đệ Lãnh Huyết, thuộc dạng người mỗi ngày nói không quá ba câu, nhưng sư huynh mà hắn nghĩ rằng rất tốt cũng chỉ có Vô Tình cùng Thiết Thủ. So với Vô Tình chủ quản công vụ Lục Phiến Môn, hắn tôn trọng hơn cả chính là Thiết Thủ hay ra ngoài truy án. Trong lòng Lãnh Huyết, sư huynh tối tín nhiệm nhất đều không phải ta, là hắn, Thiết Thủ. Đối với Truy Mệnh ta, đã nhiều năm như vậy, hắn ngay cả gọi ta một tiếng “sư huynh”, số lần tựu thì có thể dùng ngón tay để đếm.
Trong mắt Tiểu Hồ Điệp, nam nhân nàng thích nhất đều không phải ta, là hắn, Thiết Thủ. Chính trực mà ôn nhu, khuôn mặt lãnh khốc của hắn, có thể khiến Tiểu Hồ Điệp thấy được một bộ khoái không giống người thường. Thật khác với Kim Thịnh Hoàng hạ lưu vô sỉ năm đó, Thiết Thủ lại tĩnh tâm kiềm chế; khác với Liễu Kích Yên cùng thuộc hạ bán nước phản bội, nham hiểm xảo trá, ỷ thế hiếp người, Thiết Thủ vô cùng trung thành tận lực, chính trực ôn nhu. Cho nên khi hắn thụ thương, trong lúc nàng cùng Thiết Thủ sống chung một chỗ, nàng đã yêu say đắm một nam nhân như thế. Mẫu thân chết đi cũng vô pháp khiến nàng hận hắn, vả lại công bằng mà nói cũng không phải là lỗi của hắn.
Khi ta hướng nàng bày tỏ yêu thương, nàng chỉ mỉm cười, nhìn ta sâu sắc, dùng một loại thanh âm ôn nhu trong sáng nói với ta, “Truy Mệnh, người ngươi yêu nhất không phải là ta. Hơn nữa, ta yêu nhất cũng không phải ngươi.”
Ta đau buồn bối rối, “Ngươi yêu nhất nhị sư huynh? Ta biết, chẳng qua không muốn thừa nhận. Thế nhưng, ta yêu nhất chính là ngươi, không sai, Tiểu Hồ Điệp.”
Nàng vẫn cười như vậy, càng phảng phất ôn nhu, “Ngươi chẳng qua chưa phát hiện được người ngươi yêu nhất là ai, đều không phải ta.” Nàng quay đi, tựa hồ nhìn theo Thiết Thủ, “Cho nên, ta nhất định phải đi. Ta không thể cam lòng nhìn được nữa…”
Câu nói tiếp theo tan vào không khí, ánh mắt ta đuổi theo dung mạo duyên dáng của nàng, thấy nước mắt nàng rơi xuống. Nàng dứt khoát đoạn tuyệt lên thuyền, rời xa chúng ta tiễn biệt, quật cường bướng bỉnh không quay đầu lại. Ta rất lâu đứng ở bên bờ, đôi dòng lệ tuôn rơi, kỳ quái trong lòng lại không hề đau đớn, vì sao, đúng như lời nàng nói, ta yêu nhất không phải nàng? Vậy là ai?
Phù Dung muội tử, không cần phải nói. Tối tin tưởng ỷ lại không phải ta, là hắn, Thiết Thủ. Ta chỉ là đồng bọn khi cùng nàng du ngoạn, là đồng bọn khi cùng nàng phá phách, thậm chí trong thời gian trúng Thất Tâm độc, ta cứ tưởng mình là “nhi tử” của nàng, luôn miệng kêu nàng một tiếng “nương”, thiếu chút nữa cũng xem Thiết Thủ như cha. Mà Thiết Thủ, lại là người bảo vệ khi du ngoạn, là người dung túng bao che khi phá phách, thậm chí cũng là ái nhân tối lý tưởng nhất để giao phó cả cuộc đời.
Sở dĩ, nàng gả cho Thiết Thủ. Tại đêm bọn họ thành thân, không biết vì sao, lòng ta đau đớn đến vô phương uống rượu. Thế nhưng ta là Truy Mệnh, cho nên ta phải tiếp tục mỉm cười, tiếp tục uống rượu, tựu thì cùng ngày thường không có gì khác biệt. Tiệc rượu qua đi, khách nhân tản mác. Ta lén lút ôm lấy bình nữ nhi hồng thượng hạng mà nghe đâu do nhị sư huynh thành thân nên sư phụ mới bằng lòng xuất ra, đứng lên, ngồi trên bậc cửa sổ trong phòng. Hướng về trăng sáng, ta lẳng lặng suy tư, người ta yêu thương nhất là ai? Ngày ấy khi nghe tin hắn cùng Lãnh Huyết hóa trang kỹ nữ béo như dê, ta tựu thì vứt bỏ tất cả tự tôn tự ái, phẫn thành kỹ nữ. Vì cứu Tiểu Hồ Điệp, ta cam nguyện hóa trang thành thê tử của hắn, trên đường nhọc công diễn kịch, trời biết ta lúc đó hưng phấn vì gặp Tiểu Hồ Điệp hay vì có thể cùng hắn trong khoảnh khắc… Khi hắn vướng phải đại án lột da mà kích động cùng Tiểu Hầu Tử tranh luận, ta hoảng sợ không ngừng ngăn cản hắn, tránh cho hắn mâu thuẫn với Tiểu Hầu Tử lại dẫn đến thù oán của Trấn Xa Hầu. Thấy hắn bị Trấn Xa Hầu lấy quân pháp ra ức chế, ta lại vô phương dằn xuống đau lòng cùng phẫn nộ. Hiện tại khả dĩ nhất nhất rõ ràng minh bạch, nguyên lai, trong lòng ta, ở vị trí tối quan trọng nhất đều không phải chính bản thân ta, mà là hắn, Thiết Thủ, Thiết Du Hạ.
Đúng vậy, không phải ta, là hắn.
Hoàn.
Đoản văn nho nhỏ, không biết ta vì sao lại ấn tượng. Không lời thoại, không kịch tính, không diễn biến, rõ ràng là một đoản văn vừa ngắn vừa ngược… Đọc đến câu cuối lại khiến ta bần thần ngây ngốc cả người…
“Thế nhưng ta là Truy Mệnh, cho nên ta phải tiếp tục mỉm cười, tiếp tục uống rượu, tựu thì cùng ngày thường không có gì khác biệt.”
“Đúng vậy, không phải ta, là hắn.”
Ai… Là Truy Mệnh thì phải cười và rượu sao? Ai bắt tiểu Truy làm như thế? ><
Ừ, ta có lục tung cả google lẫn baidu, đều chỉ thấy hình tiểu Truy cười vui thôi, nào có mấy khi u sầu phiền muộn đâu…